Những người bạn Phoenician của Israel này đã chinh phục biển cả hàng thế kỷ trước người Viking và cướp biển. Họ cưỡi voi trong khi phần còn lại của thế giới cưỡi ngựa. Họ là những thợ thủ công sang trọng của thế giới hàng thiên niên kỷ trước khi người Thụy Sĩ chế tạo đồng hồ. Và họ là một trong những đồng minh kiên định nhất của Israel.
Người Phoenicia, một nền văn minh cổ xưa nằm ở khu vực Lebanon ngày nay, được ghi nhận với một số thành tựu đáng chú ý. Kinh Thánh tiết lộ những chi tiết thú vị về nền văn minh Phê-ni-xi và Kinh Thánh cũng giải thích một trong những lý do chính khiến nền văn minh này phát triển mạnh mẽ.
Theo đó, phần quan trọng nhất trong thành công của người Phoenicia là do mối quan hệ của họ với Israel. Mối quan hệ đối tác giữa người Israel và người Phoenicia kéo dài hàng thế kỷ và tác động đến cả hai nền văn minh, cho phép cả hai quốc gia cùng trải qua thời kỳ hoàng kim của mình.
NGƯỜI PHOENICIA LÀ AI?
Các thành phố lớn của người Phoenicia
Cái tên “Phoenicia” xuất phát từ người Hy Lạp cổ đại. Homer đã viết trong Iliad về nghề thủ công tinh xảo rằng “vẻ đẹp vượt xa tất cả những người khác trên toàn thế giới; đó là tác phẩm của những người thợ thủ công tinh xảo ở Sidon, và đã được người Phoenicia đưa vào cảng.” Nghề thủ công chất lượng cao, kỹ năng thương mại cũng như sản xuất và buôn bán hàng hóa xa xỉ là những đặc điểm nổi bật của văn hóa Phoenician cổ đại.
Kinh thánh đề cập đến người Phê-ni-xi đầu tiên là trong Sáng thế ký 10: “Ca-na-an sanh Si-đôn, là con trưởng-nam, và Hếch,” (câu 15). Zidon, hay Sidon (Si-đôn), là một trong những thành phố lớn của người Phoenician trong khu vực. (Các thành bang Phoenician nổi tiếng khác bao gồm Tyre, Byblos và Beirut, thủ đô của Lebanon.)
Người Phoenicia không được phân loại là một nền văn minh hay đế chế, như Assyria hay Babylon. Thay vì được xác định là một nền văn hóa hay dân tộc chung, Kinh thánh (cũng như văn học Hy Lạp) xác định những người Phoenicia đầu tiên theo thành bang mà họ thuộc về.
Sidon (Si-đôn) và Tyre (Ty-rơ) là hai thành phố chính được nhắc đến trong Kinh thánh tiếng Do Thái. Trong thời kỳ người Phoenician, hai thành phố này nằm trong biên giới ban đầu được ấn định của lãnh thổ được phân bổ cho bộ lạc Asher ( A-se) của người Israel.
Đức Chúa Trời dự định phần lớn lãnh thổ Liban ngày nay là một phần của phần đất ban đầu dành cho 12 chi tộc Y-sơ-ra-ên. Giô-suê 11:8 mô tả dân Y-sơ-ra-ên đuổi theo quân đội Ca-na-an “và Đức Giê-hô-va phó chúng nó vào tay Y-sơ-ra-ên. Giô-suê và hết thảy chiến-sĩ đánh đuổi theo chúng nó cho đến Si-đôn lớn”. Giô-suê 19 mô tả các ranh giới lãnh thổ cho chi tộc A-se, bao gồm các thành phố sau: “về Ép-rôn, Rê-hốp, Ham-môn, và Ca-na, cho đến thành lớn Si-đôn. Giới-hạn lại vòng về Ra-ma, cho đến thành kiên-cố Ty-rơ, đoạn chạy hướng Hô-sa, rồi giáp biển tại miền Ạc-xíp.” (các câu 28-29). Các tài liệu tham khảo về “Zidon vĩ đại” và “thành phố hùng mạnh Tyre” cho thấy hai thành phố quan trọng của người Phoenician này mạnh mẽ như thế nào so với các thực thể Canaanite khác trong Thời kỳ đồ đồng muộn/Thời kỳ đồ sắt sớm (khoảng 1400–1050 bce ).
Nhưng Y-sơ-ra-ên đã không làm theo mệnh lệnh của Đức Chúa Trời để chinh phục lãnh thổ này (Các Quan Xét 1:31-32). Các Quan Xét 3 tuyên bố: “Đây là những dân tộc mà Chúa đã để lại… Các dân-tộc nầy là dân Phi-li-tin cùng năm vua chúng nó, hết thảy dân Ca-na-an, dân Si-đôn, và dân Hê-vít ở tại núi Li-ban, từ núi Ba-anh-Hẹt-môn cho đến cửa Ha-mát.” (câu 1, 3).
Lịch sử và khảo cổ học có thể dạy chúng ta rất nhiều điều về những nước láng giềng thân thiết này của Israel và làm sáng tỏ vương quốc của Đa-vít và Sa-lô-môn.
CÂY TUYẾT TÙNG ( BÁ HƯƠNG ) TỪ LEBANON (Li-ban)
Liên minh Israel-Phoenicia được xây dựng chủ yếu dựa trên thương mại và thương mại. Người Phoenicia đã tiếp cận được nhiều nguyên liệu thô. Thông qua các cuộc phiêu lưu hàng hải của mình, người Phoenicia đã đi qua Địa Trung Hải và thành lập các thuộc địa ở Síp, Crete, Bắc Phi, Tây Ban Nha và một số vùng của Pháp. Israel, thông qua Tyre, đã tiếp cận được những mạng lưới thương mại rộng khắp này. Và Tyre, thông qua Israel, đã tiếp cận được nền kinh tế hùng mạnh nhất khu vực.
Một trong những nguyên liệu thô nổi tiếng nhất của người Phoenicia được trồng tại nhà: gỗ tuyết tùng.
Cây tuyết tùng Lebanon ( Cedrus libani ) ngày nay mọc tự nhiên ở Lebanon, Israel, Syria, Thổ Nhĩ Kỳ và Síp. Gỗ từ những cây này cao tới 35 mét (115 feet), đã được sử dụng trong xây dựng từ thời cổ đại.
Gỗ tuyết tùng đặc biệt được đánh giá cao trong việc đóng thuyền; nó có độ bền cao, dễ tạo hình và tạo khuôn, đồng thời có khả năng chống hư hỏng trong nước biển. Có nguồn cung cấp gỗ chất lượng dồi dào ở gần nhà chắc chắn là một trong những lý do khiến người Phoenicia có thể trở thành những thủy thủ lành nghề như vậy.
Vua Sa-lô-môn yêu cầu gỗ tuyết tùng để xây dựng đền thờ ở Giê-ru-sa-lem (2 Sử ký 2:15). Vua Ty-rơ Hi-ram nói với ông: “Các đầy-tớ tôi sẽ kéo gỗ ấy từ Li-ban đến biển, đóng bè thả biển cho đến nơi vua sẽ chỉ cho. …” (1 Các Vua 5:9).
Kỹ thuật vận chuyển gỗ tuyết tùng của người Phoenician cho khách hàng của họ đã được ghi chép đầy đủ. Một bức phù điêu trên tường từ cung điện của Vua Assyria Sargon ii cho thấy các thủy thủ Phoenician đang vận chuyển một lượng lớn gỗ từ một cảng bên kia biển.
Các cuộc khai quật khảo cổ tại Ophel ở Jerusalem đã cung cấp bằng chứng cho thấy cây tuyết tùng của Lebanon đã tìm đường đến thủ đô này. Giữa những tàn tích cháy đen của cuộc chinh phục Jerusalem của người Babylon (586 TCN ), Benjamin và Eilat Mazar đã tìm thấy bằng chứng cho thấy một số loại gỗ, bao gồm cả gỗ tuyết tùng của Lebanon, đã được sử dụng trong việc xây dựng tòa nhà hoàng gia mà họ đang khai quật ( Qedem 29 ).
NGÀ VOI TẠI JERUSALEM
Kinh thánh kể rằng vào thời Sa-lô-môn, ngà voi là một trong những mặt hàng chính được nhập khẩu vào Israel với sự giúp đỡ của người Phê-ni-xi. “Vì đoàn tàu Ta-rê-si của vua mỗi ba năm một lần vượt biển với đoàn tàu của Hi-ram, đem về vàng, bạc, ngà voi, con khỉ, và con công.” (1 Các Vua 10:22). Câu 18 thậm chí còn nói rằng ngai của Sa-lô-môn được làm bằng ngà voi.
Bằng chứng về ngà voi từ thế kỷ thứ 10 trước Công nguyên đã được Tiến sĩ Eilat Mazar phát hiện ở Jerusalem. Đáng chú ý, khám phá song song duy nhất được biết đến được tìm thấy ở Phoenicia cổ đại.
Khi khai quật cung điện của Vua David, nhóm của Tiến sĩ Mazar đã phát hiện ra một lớp khảm ngà voi cách điệu dài 10 cm (3,9 inch). Nó bao gồm hai nửa giống hệt nhau được trang trí ở hai bên của một trục sắt, có lẽ là một phần của con dao hoặc gương. Món đồ bằng ngà voi được tìm thấy cùng với một chiếc bình đựng đồ trang nhã của người Síp màu đen trên đỏ trong một khu vực của cung điện được xác định niên đại bằng phương pháp xác định niên đại bằng carbon và phân tích đồ gốm vào nửa sau thế kỷ thứ 10 trước Công nguyên.
Theo báo cáo khai quật sơ bộ của Tiến sĩ Mazar, một lớp khảm có thiết kế giống hệt đã được phát hiện gắn trên một thanh kiếm tại cuộc khai quật địa điểm Achziv của người Phoenician trên bờ biển phía bắc Israel. Thanh kiếm nằm cùng với các đồ tang lễ khác có niên đại từ thế kỷ thứ 10 trước Công nguyên.
Việc phát hiện ra tay cầm bằng ngà voi kiểu Phoenician ở Jerusalem có ý nghĩa hoàn hảo. Như Tiến sĩ Mazar đã viết trong báo cáo khai quật của mình, “Khảm ngà voi và chiếc bình nhập khẩu tinh xảo của người Síp… là những dấu hiệu cho thấy sự sang trọng của bộ sưu tập này, cũng như mối liên hệ với người Phoenicia, những người nổi tiếng, cùng với những thứ khác, về nghề hàng hải của họ. thương mại trên bờ Địa Trung Hải và chuyên môn của họ về chạm khắc ngà voi.”
THUỐC NHUỘM MÀU TÍM TỪ SHIKMONA
Tel Shikmona là một địa điểm khảo cổ trên bờ biển phía bắc của Israel, gần thành phố Haifa ngày nay.
Khi nhà khảo cổ người Israel Joseph Elgavish lần đầu tiên khai quật địa điểm này vào những năm 1960 và 1970, ông đã tìm thấy bằng chứng về một khu định cư thịnh vượng và hiệu quả vào thế kỷ thứ 10 trước Công nguyên , mà ông gọi là “một thành phố từ thời David và Solomon”.
Tuy nhiên, vẫn còn những khoảng trống trong sự hiểu biết về trang di chỉ này. Nó không nằm trên một bến cảng dễ tiếp cận, khiến nơi đây trở thành một lựa chọn bất thường cho việc định cư hàng hải. Nó được củng cố mặc dù không nằm trên bất kỳ lãnh thổ chiến lược rõ ràng nào.
Năm 2016, Đại học Haifa bắt đầu tìm hiểu những điều khiến Tel Shikmona trở nên quan trọng.
Mặc dù cả đồ gốm của người Israel và đồ gốm của người Phoenician đều được phát hiện tại địa điểm này, nhưng sự hiện diện của số lượng lớn đồ gốm của người Phoenician cho thấy đây chủ yếu là khu định cư của người Phoenician. Tuy nhiên, sự tồn tại của cả hai phong cách gốm cạnh nhau cho thấy mối quan hệ hài hòa giữa người Israel và người Phê-ni-xi, như được mô tả trong Kinh thánh.
Việc phân tích các thùng đất sét màu tím và các công cụ khác được tìm thấy tại địa điểm này đã giúp làm rõ mục đích của Tel Shikmona: Đây là cơ sở sản xuất hàng loạt sản phẩm màu tím Tyrian. Và nó là cái đầu tiên từ thời kỳ Kinh thánh được phát hiện. Các thùng có niên đại của tất cả 10 tầng lớp thời đồ sắt khác nhau, cho thấy cả tuổi thọ của địa điểm lẫn giá trị hàng hóa của nó.
Người Phoenician được biết đến với việc gần như độc quyền sản xuất thuốc nhuộm màu tím, còn được gọi là màu tím Tyrian. Họ thu hoạch thuốc nhuộm từ động vật có vỏ Murex, một loại ốc biển có màu tím tự nhiên phát triển mạnh ngoài khơi Lebanon.
Màu tím Tyrian trong một thời gian dài là một thứ xa xỉ được đánh giá cao; Hoàng đế La Mã Diocletian vào thế kỷ thứ 4 , trong Sắc lệnh về giá tối đa, liệt kê 1 pound thuốc nhuộm có giá 150.000 denarii, gấp ba lần giá trị của vàng. Chỉ những người giàu nhất trong xã hội mới có thể mua được màu tím Tyrian. Đây là lý do tại sao ngày nay chúng ta liên tưởng màu tím với hoàng gia.
2 Sử ký 2:7 tiết lộ rằng Sa-lô-môn yêu cầu Vua Hi-ram cung cấp một người thợ có kỹ năng nhuộm “tím” để xây dựng đền thờ.
Theo Giáo sư Ayelet Gilboa và Tiến sĩ Golan Shalvi, hai trong số các học giả chính tham gia cuộc khai quật Tel Shikmona: “Bởi vì đây là nhà máy sản xuất màu tím tích cực nhất và gần Jerusalem nhất—và trên thực tế là nhà máy duy nhất được chúng tôi biết đến từ đó. trong những thời kỳ này—rất có thể đó là nhà cung cấp thuốc nhuộm uy tín cho ngôi đền.”
QUAN HỆ ĐỐI TÁC VÀNG
Liên minh giữa Israel và người Phê-ni-xi là duy nhất trong Kinh thánh. Rất ít nước láng giềng của Israel ủng hộ Israel như người Phoenicia. Khi sử dụng Kinh thánh cùng với khảo cổ học, có thể thấy rõ rằng lịch sử Phê-ni-xi là lịch sử của người Y-sơ-ra-ên.
Israel và Tyre đạt đến thời kỳ hoàng kim cùng lúc, với các vị vua của cả hai quốc gia sẵn sàng hợp tác cùng nhau để đạt được những kỳ tích. Hai quốc gia đã sử dụng sức mạnh của nhau để cùng đạt được sự thịnh vượng. Trên thực tế, ngay cả với các tuyến đường thương mại và thuộc địa phân tán, một thành bang như Tyre khó có thể trở nên giàu có như trước nếu không có sự hậu thuẫn của đế chế Israel.
Sự liên kết của Tyre với các đế chế hùng mạnh, thịnh vượng của David và Solomon chắc chắn đã góp phần đưa nó trở thành một cường quốc kinh tế. Ngôi đền được thiết kế theo phong cách Phoenician của Solomon sẽ là đỉnh cao của nghệ thuật thủ công từ một nền văn hóa vốn nổi tiếng về nghề thủ công tinh xảo. Và còn có thêm bằng chứng về mối liên hệ này trong ngôn ngữ chung của người Phoenicia và người Israel .
VUA HIRAM CỦA TY-RƠ VỚI NHỮNG BẰNG CHỨNG KHẢO CỔ.
Vua Hiram là người cai trị người Phoenician mà Kinh thánh mô tả là cai trị Tyre dưới triều đại của các vị vua David và Solomon. Menander xứ Ephesus, một nhà sử học Hy Lạp thế kỷ thứ hai trước CN , đã ghi lại danh sách vua Tyrian dựa trên danh sách vua Phoenician. Nhiều vị vua Phoenician khác nhau trong danh sách đã được chứng thực chéo về mặt khảo cổ học.
Tài liệu này đề cập đến Vua Hiram i , người trị vì vào thế kỷ thứ 10 trước Công nguyên, Menander thậm chí còn giải thích sâu hơn về mối tương tác giữa Solomon và Hiram.
Về bằng chứng khảo cổ học liên quan đến Vua Hiram: Một quan tài hoàng gia từ thế kỷ thứ 10 trước CN đã được phát hiện tại thành phố Byblos của người Phoenician, có khắc dòng chữ “Ahiram, Vua của Byblos”.
Tuy nhiên, Kinh thánh chỉ rõ rằng Hiram là “vua của Tyre”, vì vậy quan tài có thể thuộc về một vị vua khác (Byblos nằm xa hơn về phía bắc dọc theo bờ biển). Nhưng có thể địa điểm này thuộc quyền quản lý của Vua Hiram trong phạm vi rộng hơn của Phoenicia. Có bằng chứng trong Kinh thánh về sự trùng lặp trong các tên khu vực của người Phoenician, vì Solomon gọi người dân Tyrian Hiram là “người Zidonians” (1 Các Vua 5:20).
Tuy nhiên, việc phát hiện ra dòng chữ này đã chứng minh rằng tên của vị vua Tyrus nổi tiếng trong Kinh thánh đã được sử dụng trong thời đại đó, ở một khu vực không xa trụ sở chính của Hiram.
Comments