VAI TRÒ CỦA PHỤ NỮ TRONG KINH THÁNH – CÁCH KINH THÁNH THÁCH THỨC CÁC MÔ HÌNH VĂN HÓA CỔ ĐẠI
top of page
Tìm kiếm

VAI TRÒ CỦA PHỤ NỮ TRONG KINH THÁNH – CÁCH KINH THÁNH THÁCH THỨC CÁC MÔ HÌNH VĂN HÓA CỔ ĐẠI



PHỤ NỮ TRONG KINH THÁNH.


Kinh Thánh là một cuốn sách đã được chứng minh là phù hợp và có ý nghĩa đối với thế hệ này sang thế hệ khác. Bất kể sự thăng trầm của nền văn hóa, những câu chuyện, bài thơ và những câu chuyện lịch sử tìm thấy trong Kinh Thánh đã nói chuyện với mọi người thuộc mọi thành phần. Trong số nhiều lĩnh vực mà Kinh thánh mang tính cách mạng, việc đánh giá cao phụ nữ là một lĩnh vực mà Kinh Thánh thực sự là một tài liệu đi trước thời đại.


VAI TRÒ CỦA PHỤ NỮ TRONG KINH THÁNH TIẾNG HÊ-BƠ-RƠ.


Ở Y-sơ-ra-ên cổ đại, phụ nữ tham gia vào mọi khía cạnh của đời sống cộng đồng ngoại trừ chức tư tế trong Đền thờ. Phụ nữ tự do tham gia vào thương mại và bất động sản (Châm ngôn 31), cũng như lao động chân tay (Xuất Ê-díp-tô Ký 35:25; Ru-tơ 2:7; 1 Sa-mu-ên 8:13). Họ không bị loại trừ khỏi việc thờ phượng trong Đền thờ. Phụ nữ chơi nhạc trong Đền Thờ (Thi thiên 68:25), cầu nguyện ở đó (1 Sa-mu-ên 1:12), ca hát và nhảy múa với đàn ông trong các buổi lễ tôn giáo (2 Sa-mu-ên 6:19, 22), và tham gia âm nhạc vào các lễ hội trong đám cưới ( Nhã Ca 2:7; 3:11).


Phụ nữ được bao gồm khi Đức Chúa Trời thiết lập giao ước Môi-se (Phục truyền luật lệ ký 29:11) và có mặt khi Giô-suê đọc Kinh Torah cho Y-sơ-ra-ên. Sự hiện diện của họ không chỉ là một lựa chọn; họ được yêu cầu phải có mặt để đọc Kinh thánh trước công chúng vào Lễ Lều Tạm (Phục Truyền Luật Lệ Ký 31:12).


Phụ nữ không bị giới hạn trong những vai trò riêng tư trong những thế kỷ đó.


Phụ nữ không bị giới hạn trong những vai trò riêng tư trong những thế kỷ đó. Một số vai trò lãnh đạo được thực hiện đối với Israel. Miriam, em gái của Môi Se, hướng dẫn các phụ nữ Israel thờ phượng (Xuất Ê Díp Tô Ký 15:20–21); Đê-bô-ra là một thẩm phán và một nữ tiên tri (Các Quan Xét 4:4), và thánh thư đặc biệt đề cập rằng bà cũng là một người vợ và người mẹ. Huldah cũng là một nữ tiên tri mà Vua Josiah đã hỏi ý kiến ​​thay vì Jeremiah, người cùng thời với bà (2 Các Vua 22:14–20).


Trong Sáng Thế Ký 21:12, chúng ta đọc rằng Thượng Đế bảo Áp-ra-ham phải lắng nghe vợ ông, Sa-ra . Châm ngôn 18:22 cho chúng ta biết rằng ai tìm được một người vợ là tìm được điều tốt lành, và Châm ngôn 19:14 nói rằng một người vợ thông minh là món quà từ Đức Chúa Trời. Abigail được công nhận vì khả năng điều hướng cuộc xung đột chính trị căng thẳng giữa Vua David và chồng cô, Nabal. Sự khôn ngoan và dũng cảm của cô khiến Vua Đa-vít cảm động đến nỗi cô trở thành vợ của ông sau khi Na-banh qua đời (1 Sa-mu-ên 25:23–42). Người phụ nữ khôn ngoan của Tekoa được cử đến để thuyết phục Đa-vít bỏ lệnh cấm đối với con trai ông là Áp-sa-lôm (2 Sa-mu-ên 14). Nhiều phụ nữ sắc sảo và tài năng hơn đã tìm được đường vào các trang Kinh thánh tiếng Hê-bơ-rơ và ngày nay vẫn được tôn vinh.



QUYỀN CỦA PHỤ NỮ TRONG TÂN ƯỚC.


Tình trạng xã hội của phụ nữ trong thế kỷ thứ nhất đã thay đổi hoàn toàn so với tình trạng của các chị em thời xưa. Vào thời Chúa Giê-su, vai trò của phụ nữ đã thay đổi một cách trầm trọng. Về lý thuyết, phụ nữ được xã hội Do Thái vào thế kỷ thứ nhất được coi trọng, nhưng trên thực tế, điều này không phải lúc nào cũng đúng. Khái niệm về tzenuah , hay vai trò riêng tư của người phụ nữ, dựa trên Thi Thiên 45:13: “Công chúa trong đền được rất vinh hiển;” Trong khi trách nhiệm chính của đàn ông được coi là công khai, thì cuộc sống của phụ nữ gần như bị giới hạn hoàn toàn trong phạm vi gia đình riêng tư.


Phụ nữ không được phép làm chứng trước tòa. Trên thực tế, điều này đã phân loại họ thành Dân ngoại, trẻ vị thành niên, câm điếc và “những kẻ không được ưa chuộng” như những kẻ cờ bạc, người mất trí, kẻ cho vay nặng lãi và kẻ đua bồ câu, những người cũng bị từ chối đặc quyền đó. (Mặt khác, một vị vua không thể làm chứng trước tòa, Đấng cứu thế cũng không thể, điều này phần nào làm giảm bớt sự kỳ thị của hạn chế đó.)


Theo phong tục, ngay cả một phụ nữ có tầm vóc cũng không được tham gia buôn bán và hiếm khi được nhìn thấy bên ngoài nhà của cô ấy. Chỉ một người phụ nữ gặp khó khăn về kinh tế, buộc phải trở thành trụ cột gia đình, mới có thể tham gia vào hoạt động buôn bán nhỏ của riêng mình. Nếu một người phụ nữ đã từng ra đường, cô ấy sẽ phải che kín mặt và bị cấm trò chuyện với đàn ông. “Đó là cách của một người phụ nữ ở nhà và đó là cách của một người đàn ông đi ra ngoài chợ” (Bereshit Rabbah 18:1; xem Taanit 23b).


Vào thời Talmudic, những người phụ nữ đáng kính phải ở trong nhà. Thuật ngữ dành cho gái mại dâm là “người đi ra nước ngoài”. Người phụ nữ của thế kỷ thứ nhất thậm chí còn không tự đi mua sắm, ngoại trừ có thể đi ra ngoài, cùng với một nô lệ, để mua vật liệu mà cô ấy sẽ sử dụng để may quần áo cho chính mình ở nhà!


Những người phụ nữ được kể lại trong Tân Ước rất có thể là những người mù chữ, vì các giáo sĩ Do Thái không coi phụ nữ phải học đọc để nghiên cứu Kinh thánh. Dựa trên đoạn văn trong Phục truyền luật lệ ký 4: 9 (Bản King James), “hãy dạy chúng cho các con trai của ngươi,” các giáo sĩ Do Thái tuyên bố phụ nữ được miễn trừ điều răn phải học Luật Môi-se. Thật vậy, Talmud nói, "Thật ngu ngốc khi dạy Torah cho con gái của bạn" (Sotah 20a).


PHỤ NỮ BỊ TÁCH KHỎI NAM GIỚI TRONG ĐỜI SỐNG RIÊNG TƯ, CÔNG CỘNG VÀ TÔN GIÁO.


Phụ nữ bị tách khỏi nam giới trong đời sống riêng tư, công cộng và tôn giáo. Họ có thể đến Đền thờ, nhưng không thể mạo hiểm vượt ra ngoài giới hạn của Tòa án dành cho Phụ nữ (không có tòa án nào như vậy được tìm thấy trong các mô tả ban đầu về Đền thờ của Sa-lô-môn, vì vậy chúng tôi biết rằng nó đã được thêm vào sau này). Phụ nữ không được phép tham gia cầu nguyện công khai tại Đền thờ, mặc dù họ được khuyến khích có đời sống cầu nguyện riêng tại nhà.


Một số quyền của phụ nữ bao gồm quyền đến Ngôi nhà Học tập để nghe thuyết pháp hoặc cầu nguyện (Vayikra Rabbah, Sotah 22a). Ngoài ra, cô ấy có quyền cơ bản là tham dự tiệc cưới, nhà tang lễ hoặc thăm họ hàng (Mishnah Ketubot 7:5).


Một đoạn Talmudic có lẽ đã tóm tắt tốt nhất hoàn cảnh của phụ nữ trong thế kỷ thứ nhất: “(Họ) quấn khăn như một người đưa tang (ám chỉ khăn che mặt và tóc) bị cô lập khỏi mọi người và bị nhốt trong tù” (Eruvin 100b).


Điều gì đã dẫn đến sự thay đổi mạnh mẽ này từ sự tôn trọng dành cho phụ nữ trong thời kỳ Kinh thánh tiếng Hê-bơ-rơ sang việc họ gần như bị xã hội loại trừ vào thời kỳ Tân Ước? Rất có thể, quan điểm xuống cấp này về vai trò của phụ nữ được du nhập từ tư tưởng Hy Lạp. Những điểm tương đồng giữa quan điểm của người Hy Lạp và Talmudic về phụ nữ là rất đáng chú ý. Thông qua ảnh hưởng của những người hàng xóm ngoại đạo, các giáo sĩ Do Thái dần dần đẩy phụ nữ vào cuộc sống ẩn dật vào thế kỷ thứ nhất của họ. Như đã chứng minh trong các đoạn trên, những chuẩn mực giới tính này không dựa trên văn hóa Tanakh hay Do Thái, mà dựa trên các quy tắc gia đình của Hy Lạp và La Mã phổ biến khắp các đế chế và vùng đất bị chiếm đóng của họ.


CHÚA JESUS LÀ MỘT NHÀ CÁCH MẠNG TRONG VIỆC TÔN TRỌNG PHỤ NỮ


Chúa Giê-su đã gợi ra những phản ứng đáng ngạc nhiên từ những người đương thời trong mọi khía cạnh của cuộc sống. Ngài không ngại thách thức hiện trạng và xem xét lại cách giải thích Kinh thánh truyền thống. Nhưng nếu không có kiến ​​thức về thái độ của các ra-bi thịnh hành vào thời Chúa Giê-su, chúng ta không hiểu được nét độc đáo trong hành vi của Chúa.


Bằng cách công khai mời phụ nữ tham gia thánh chức, Chúa Giê-su đã đập tan những phong tục có hại vào thời của Ngài. Tại sao việc Chúa Giê-su nói chuyện với phụ nữ là điều bất thường? Không có điều gì trong Luật pháp Môi-se ngăn cản đàn ông và đàn bà nói chuyện với nhau! Tuy nhiên, xã hội vào thời Chúa Giê-su, với phong tục do Do Thái giáo ra-bi quy định, khác hẳn với trật tự xã hội trong Cựu Ước.


CHÚA JESUS ĐƯA RA NHỮNG LỜI DẠY CỦA NGÀI CHO BẤT CỨ AI CÓ TAI ĐỂ LẮNG NGHE – DÙ LÀ ĐÀN BÀ HAY ĐÀN ÔNG!


Chúa Giê-su đã phá tan bóng tối này bằng cách thoải mái đưa ra những lời dạy của ngài cho bất kỳ ai có tai để lắng nghe—bất kể họ là đàn bà hay đàn ông! Chúng tôi thấy anh ấy nói chuyện trực tiếp với phụ nữ trong nhiều dịp. Người phụ nữ bên giếng có lẽ là người được biết đến nhiều nhất trong số này. Chúng ta cảm nhận được phản ứng kinh ngạc của các môn đệ khi thấy thầy của họ nói chuyện với một phụ nữ. “Khi đó, môn đồ tới, đều sững sờ về Ngài nói với một người đàn bà; nhưng chẳng ai hỏi rằng: Thầy hỏi người ấy điều chi? Hay là: Sao thầy nói với người?” (Giăng 4:27).


Một khoảnh khắc phá vỡ khuôn mẫu khác được tìm thấy trong câu chuyện về Chúa Giê-xu và các môn đồ tại nhà của hai chị em Ma-ri và Ma-thê (Lu-ca 10:38). Mary, bị mê hoặc bởi lời dạy của Chúa Giê-su, bị bắt gặp bởi em gái của cô là Ma-thê đang ngồi nghe Chúa Giê-su dạy với các môn đồ nam. Đây có thể là một sự bối rối xã hội đối với gia đình. Vai trò của phụ nữ là phục vụ gia đình và hỗ trợ việc giáo dục đàn ông, và Ma-thê rất tức giận với Chúa Jesus vì đã không thực thi các quy tắc bằng cách bảo Mary đi giúp. Nhưng Chúa Giê-su nhiệt thành bảo vệ sự lựa chọn của Mary để ngồi và lắng nghe. Khi làm như vậy, anh ta khẳng định một cách phản văn hóa vai trò của phụ nữ với tư cách là môn đệ chính thức và ngầm mời Ma-thê tham gia cùng em gái mình trong số các môn đệ.


Ở một số chỗ khác trong phúc âm Lu-ca, chúng ta thấy Chúa Giê-su giao du công khai với phụ nữ. Một số là phụ nữ có địa vị cao trong xã hội, một số là phụ nữ bị mang tiếng xấu, và một số thậm chí còn bị quỷ ám. Một trong số này—Ma-ry Ma-đơ-len, người vô cùng biết ơn đã ở bên ông cho đến lúc ông qua đời—là người đầu tiên ông hiện ra sau khi sống lại.


Trong Ma-thi-ơ 15:22–28, Chúa Giê-xu nói chuyện với một người đàn bà Ca-na-an. Các môn đệ thúc giục ngài đuổi bà đi vì thầy nói chuyện với một phụ nữ là không đúng, lại là một người ngoại quốc khi làm thế! Lúc đầu, Chúa Giê-su không đáp lại lời cầu cứu của bà. Nhưng, khi cô ấy thắng anh ta với nhu cầu lớn lao và đức tin thậm chí còn lớn hơn, anh ta đã thương xót cô ấy và chấp thuận yêu cầu của cô ấy.


THƯỜNG THÌ PHỤ NỮ LÀ NHỮNG NGƯỜI ĐÁNH GIÁ CAO CHÚA JESUS NHẤT.


Hết lần này đến lần khác trong những lời tường thuật của nhân chứng về cuộc đời của Chúa Giê-su, chúng ta thấy Ngài đưa ra những lời dạy, sự chữa lành và sự tha thứ cho phụ nữ cũng như đàn ông. Thông thường, chính phụ nữ là những người đánh giá cao nhất công việc và việc giảng dạy của anh ấy. Thật vậy, người đầu tiên công bố Chúa Giê-xu là Đấng Mê-si-a của Y-sơ-ra-ên là một phụ nữ: An-ne trong Đền thờ (Lu-ca 2:36–38). Một người phụ nữ rửa chân cho Chúa Giê-su (Lu-ca 7:37–38) và xức dầu cho ngài để chôn cất ngài (Mác 14:3). Chính những phụ nữ đã ở với Ngài khi Ngài bị hành quyết cho đến cuối cùng (Mác 15:47), và những phụ nữ là những người đầu tiên đến mộ (Giăng 20:1) và công bố sự sống lại của Ngài (Ma-thi-ơ 28:8).


Những môn đệ đầu tiên của Chúa Giê-su tiếp tục đi theo bước chân của Ngài, bao gồm cả phụ nữ trong các buổi họp mặt của họ (Công vụ 1:14) và coi họ như những người cùng làm công việc chia sẻ thông điệp của ngài (Rô-ma 16:3). Thật thích hợp khi Chúa Giê-su, Đấng Mê-si-a, trong tình yêu của mình, đã phá vỡ địa vị hạn chế của phụ nữ trong thời đại mà ngài đang sống. Nhờ Ngài mà mọi cá nhân, Do Thái hay Hy Lạp, nô lệ hay tự do, nam hay nữ , đều có thể là một và hưởng sự tự do vô song với tư cách là con cái của Đức Chúa Trời.


Biên tập bởi Mục Vụ Do Thái Lời Sự Sống Việt Nam.


bottom of page